Gửi tặng những cô gái ngành y
Mẹ hỏi con sao lại chọn ngành Y
Khi mẹ biết những lần tiêm con còn khóc
Con mỉm cười dù không lời giải đáp
Chỉ biết rằng con yêu nó mẹ ơi
Ngày đầu tiên khi chập chững vào đời
Con sợ rằng mình vẫn còn gục ngã
Bước chân kia sẽ có nhiều gian khó
Nhưng nụ cười mãi soi sáng cho con
Suốt đêm khuya khi con trực bên bàn
Nhìn bệnh nhân giữa hai bờ sống – chết
Con chắc chắn mình không hề hối hận
Chọn nghề giúp người khi sự sống mong manh
Con biết mẹ nhiều đêm trăn trở
Làm bác sĩ khó lắm con ơi
Con gái mẹ lại dại khờ bé bỏng
Niềm tin con mang đủ gánh trọn vai gầy?
Nhưng mẹ ơi, tin con một lần nhé
Niềm đam mê con sẽ mãi không rời
Bàn tay con và trái tim bé bỏng
Sẽ làm nên điều có ích cho đời!
Các bạn – những cô gái ngành y, đôi khi các bạn nghe phải những lời nhận xét là già, không biết chăm chút nhan sắc… Làm gì có thời gian để chăm chút cơ chứ. Học hành căng thẳng, stress, thức khuya dậy sớm, ăn uống thì cũng không được đảm bảo, toàn bánh mỳ, mỳ tôm… Vậy thì mặt nổi một vài cái mụn có là chi. Các bạn đừng lo, trong mắt chúng mình, các bạn luôn rất đẹp. Các bạn là những cô gái tuyệt vời! Hãy luôn cố gắng theo đuổi sự nghiệp chăm sóc sức khỏe các bạn nhé! Và hãy nhớ rằng vẫn có rất nhiều những anh chàng, những ông chồng hiểu và thông cảm cho bạn, sẽ luôn ở bên chăm sóc cho bạn.
Đêm thao thức, lại đêm nữa vắng em
Giường đệm ấm con nằm bên vẫn trống
Anh lặng nghe ngoài trời mưa nặng hạt
Gió rét luồn sâu trong dãy phố thưa người.
Vợ người ta đang vai kề má ấp
Vợ của mình giờ đi trực đêm đông
Con người ta được mẹ nâng ru ngủ
Mẹ của con mình giờ lại thức thâu đêm.
Đứa trẻ thơ buồng bệnh em chăm sóc
Hết thuốc tiêm lại dỗ chúng ngủ yên
Nâng chén thuốc em dỗ dành chúng uống
Còn người nhà em khuyên nhủ: An tâm!
Kìa chàng trai đang băng bó đôi chân
Em dìu bước, em đưa vai họ khoác
Tay dải chiếu, tay nhẹ nâng chăn đắp
Lời nói nhẹ nhàng hơn cả với người yêu
Là người chồng lắm lúc nghĩ tủi thân
Anh lại ước giá như mình bị bệnh
Để được em chăm, được tay em nâng giấc
Được em cười hiền nhỏ nhẹ hỏi: Đỡ chưa anh?
Rồi con mình, em vắng nhà, anh chăm
Nó cứ khóc đòi mẹ về ru ngủ
Đòi mẹ bón cơm, mẹ đưa đi trẻ
Mẹ nấu món này, mẹ mặc áo quần kia
Cứ thao thức mong em về chia sẻ
Mà về đến nhà em toàn kể chuyện bông băng
Hễ gần em quần áo toàn mùi thuốc
Anh thầm lo rằng: “Em có mắc bệnh lây không?”
Trong một tuần tới ba phiên em trực
Là ba đêm anh trằn trọc canh khuya
Con cũng vậy, trong mơ còn gọi mẹ
Anh phải dối con rằng: “Cha thay mẹ đây con”
Bao lo toan, trằn trọc suốt canh thâu
Anh nằm dõi theo bóng dáng em tất bật
Cũng giận hờn khi vợ mình bị ai đó mắng
Cũng xót lòng nhìn em đôi mắt quầng sâu
Còn đâu đó người ta trách “nhẫn tâm”
Còn đâu đó người ta hờn “Y Đức thiếu”
Nhưng ai ơi xin một lần ngẫm lại
Để đôi vai gầy bớt áp lực đêm thâu
Bình minh lên bế con đợi ngoài hiên
Nhìn em về sau một đêm mất ngủ
Mắt quầng sâu, nhưng nụ cười rạng rỡ
Em hy sinh âm thầm để người bệnh bình yên!!!
http://mp3.zing.vn/embed/song/IW80DO7U?autostart=true